Chương 33

Nhận Sai Nam Thần, Tôi Bị Nhìn chằm Chằm

11.790 chữ

09-12-2022

Chu Ngôn Quân âm thầm quan sát Bách Nhiên một lúc lâu.

Hôm nay trời đẹp, chị họ ép Chu Ngôn Quân tới quán chị mới mở ăn thử, tốt nhất là kéo được cả Bách Nhiên đi theo. Miệng Bách Nhiên có tiếng là kén chọn, nếu Bách Nhiên ăn ở đây thấy đồ ở chỗ này ngon thì nhất định là ngon.

Chu Ngôn Quân bám tới bám lui lải nhải một hồi mới kéo được Bách Nhiên tới đây ăn cùng mình. Vốn dĩ hai người đã thống nhất sau khi ăn xong sẽ cùng nhau ra ngoài chơi. Nhưng cả quá trình Bách Nhiên đều cắm đầu vào chơi điện thoại, bấm bấm chọc chọc vào màn hình liên tục. Ngồi cũng xem mà đứng cũng xem, không dứt ra một phút nào.

Chu Ngôn Quân yên lặng đột nhập ngồi bên cạnh Bách Nhiên.

“???”

Cái khung cảnh ấu trĩ này, mấy hình ảnh màu sắc rực rỡ này, cái loại game không đòi hỏi chút kỹ thuật này…… Bách Nhiên, cậu ấy, cậu ấy lại lãng phí thời gian vào thứ game nhàm chán này sao?

Chu Ngôn Quân sợ ngây người.

Đến thằng cháu trai bảy tuổi của cậu còn biết chơi rồi xưng vương xưng bá trong game Vương Giả*, biết cả ăn gà**. Cậu không thể tin được rằng một truyền thuyết của giới game điện tử lại hạ mình chơi trò chơi đơn giản không cần suy nghĩ với chút kỹ thuật nào.

*Vương Giả: Là trò chơi Vương Giả Vinh Diệu cho Tencent sản xuất (gần giống với Liên Quân ở nước ta)

**ăn gà: chơi PUBG

Cái loại game dễ ẹc này đúng là sỉ nhục chỉ số thông minh của người ta mà!

Chu Ngôn Quân không thể kiềm chế được sự xúc động của mình, nổi giận gầm lên: “Sao mày lại như vậy?!”

Âm thanh của cậu vang thật to giữa quán cơm Tây yên tĩnh. Mấy vị khách xung quanh đền ngẩn người nhìn sang, đầu bếp trưởng nhanh chóng đi đến hỏi Chu Ngôn Quân xem có món nào cậu thấy không vừa miệng hay có điều gì không vừa lòng về quán.

Chu Ngôn Quân xấu hổ ho khan một tiếng, lễ phép xin lỗi rồi không tiếc miệng lưỡi khen ngợi một lúc lâu. Nếu mà chị họ biết cậu ở nhà ăn của chị náo loạn, lớn tiếng thì nhất định cậu sẽ bị chị dạy dỗ cả ngày.

Sau khi đầu bếp trưởng hài lòng gật đầu rời đi, Chu Ngôn Quân mới tiến đến gần Bách Nhiên, nhỏ giọng nói: “Mày đang làm gì?”

Do đột nhiên Chu Ngôn Quân làm phiền nên ván này Bách Nhiên vẫn chưa thể phá kỷ lục được. Cậu nhíu mày lại, lạnh mặt nhìn chằm chằm Chu Ngôn Quân: “Mày không thấy?”

“Đương nhiên là tao thấy. Nhưng mà…… Mày đang làm gì thế?”

Vì sao lại chơi loại game không cần chút não này? Bách Nhiên điên rồi hả?

Bách Nhiên không trả lời câu hỏi của cậu.

Bách Nhiên nói: “Chờ tao một lát, tao chơi thêm hai ván nữa.”

Chu Ngôn Quân tò mò sát lại gần xem lần này Bách Nhiên lại làm gì. Đập vào mắt cậu là hình ảnh Bách Nhiên mở một ván mới, màn hình bắt đầu đếm ngược. Sau đó là hình ảnh mấy nhân vật trong game đánh nhau bốp bốp bốp liên tục.

Chu Ngôn Quân: “……”

Hình như Bách Nhiên điên thật rồi.

Cậu khoanh tay trước ngực, vô cùng khinh thường hừ một tiếng: “Loại game này mấy chục năm trước tao chơi còn giỏi hơn mày.” Trên phương diện này Chu Ngôn Quân vô cùng tự tin. Nói đi nói lại thì trước đó cậu chơi mấy trò xếp hình như này cả buổi trưa cũng không chết, có thể nói chính là một đại thần chơi game giỏi nhất phố đó!

Trước khi gặp được Bách Nhiên thì không ai chơi game giỏi hơn cậu cả!

Ngón tay Bách Nhiên bấm nhanh trên màn hình, bình thản nói: “Mày có thể thử chơi xem sao.”

Chu Ngôn Quân trợn mắt tức giận nhìn Bách Nhiên. Lời này của Bách Nhiên rõ ràng là đang khiêu khích cậu, cười nhạo cậu chơi gà. Hôm nay cậu phải để cho Bách Nhiên biết được cái gì mới là kỹ thuật chơi game, ai mới là người giỏi nhất.

Chu Ngôn Quân sắn tay áo lên: “Chơi thì chơi.”

Cậu tải game về, sau đó nhanh chóng bấm vào, đấu đôi với Bách Nhiên.

“…… Mẹ nó.”

“Game này chơi thế mẹ nào vậy?”

“Mày nhường tao một chút có được không?”

Chu Ngôn Quân nghẹn một bụng lửa giận không phát ra được. Hình ảnh hai người ngồi ở quán ăn chơi trò chơi đã đủ quái dị, cậu chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi tiếp tục chơi thêm ván nữa.

Lại hết một ván, Chu Ngôn Quân phẫn nộ nhìn bảng xếp hạng, chỉ vào người đứng đầu oán giận: “Đây nhất định là người máy!”

Theo hướng ngón tay của Chu Ngôn Quân, Bách Nhiên nhìn qua. Ánh mắt cậu dừng ở ID “Cá Gia Gia”, khóe môi cong lên một độ cong không rõ ràng.

“Ừ, có lẽ vậy.”

Kế hoạch cùng nhau ra ngoài chơi đã đổ sông đổ bể, Chu Ngôn Quân cũng mệt gần chết. Cả ngày cậu chỉ chơi điện thoại, ngón tay bắt đầu đau đau, lại bắt đầu nhiều miệng kêu từ nay sẽ không bao giờ chạm vào điện thoại.

Bách Nhiên nhìn điểm số của mình khá vừa lòng, cũng nhanh chóng tắt tài khoản “Mộc Bạch Phiền” của mình đi.

……

Buổi tối.

Kiều Nam Gia ngồi xem TV với ba mẹ một lúc rồi trở về phòng nghỉ ngơi.

Cô đăng nhập vào Weibo, vui vẻ nhìn lịch sử trò chuyện của mình cùng nam thần vài lần, sau đó nhắn cho cậu: “Ngủ ngon nha! Hôm nay cậu có chuyện gì vui không?”

Không nghĩ tới hôm nay nam thần lại trả lời tin nhắn của cô rất nhanh.

Mộc Bạch Phiền: Vẫn ổn.

Nam Gia Có Cá: Cậu online rồi! [Vui sướng]

Nam Gia Có Cá: Sao vậy? Tâm trạng cậu không tốt hả? Cậu có muốn chơi game với tớ để thư giãn một chút không?

Nói xong câu đó, bỗng nhiên Kiều Nam Gia nhớ tới hôm trước “Mộc Bạch Phiền” thua mình mấy ván. Cô ảo não định nhắn thêm câu “Xem video ngắn để giải trí cũng là một biện pháp khá hay” thì đối phương lại đồng ý chơi game cùng cô.

Mộc Bạch Phiền: Chơi tạm hai ván đi.

Kiều Nam Gia sửng sốt một chút, sau đó cảm động không thôi —— Nam thần đúng là nam thần! Vì để cho cô không ngượng ngùng cậu lại đồng ý cùng chơi game với cô!

Kiều Nam Gia mời “Mộc Bạch Phiền” chơi trò Tennis điên cuồng cùng mình. Hai người nhẹ nhàng đánh tennis với nhau. Qua qua lại lại, nhẹ nhàng tình cảm. “Mộc Bạch Phiền” thắng hai hòa một.

Mộc Bạch Phiền: Chơi hẳn hoi cho tôi, nghiêm túc đi.

Kiều Nam Gia nhìn những lời này của cậu mà càng cảm động hơn —— Đúng là nam thần, thắng không kiêu bại không nản, lại còn áp dụng tinh thần nhiệt tình khi học tập vào việc chơi game nữa chứ! Cậu không quan tâm thắng thua, chỉ hy vọng hai bên dùng chính thực lực của mình để cùng so đấu! Đúng là làm người ta kính nể mà!

Kiều Nam Gia vô cùng kích động nên thắng một phát 8 ván.

“Mộc Bạch Phiền” cũng thua liền 8 ván.

“……”

Bách Nhiên nhìn chằm chằm điện thoại của mình im lặng một lúc lâu.

Chơi game hả? Cậu không bao giờ chơi game nữa!

Mộc Bạch Phiền: Có việc gấp, tôi offline trước.

Nam Gia Có Cá: Được ~ Nam thần ngủ ngon!

Kiều Nam Gia không chút nghi ngờ, hoàn toàn tin tưởng hai người đã trải qua một buổi tối đáng nhớ cùng nhau. Cô vui sướng ngâm nga hát, vừa hát vừa mở trang web trên mạng ra xem phim truyền hình.

“Cốc cốc cốc.” Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, một cái đầu thò vào nhìn ngó xung quanh. Kiều Nam Gia thấy có cái đầu thò ra thì giật bắn người lên.

“Mẹ, mẹ làm gì thế?”

“Không có gì. Mẹ chỉ nhìn xem phòng con có gián hay không thôi.” Mẹ Kiều thu ánh mắt, hắng giọng nói, “Con dọn dẹp một chút đồ đi, mai chúng ta về quê ăn Tết.”

“Vâng, con biết rồi.”

Kiều Nam Gia gật gật đầu, sau đó thấy mẹ Kiều cứ ở lì trong phòng mãi không chịu đi. Mẹ Kiều nhìn chằm chằm điện thoại trong tay Kiều Nam Gia: “Đừng xem điện thoại, con xem nhiều đến hỏng cả mắt rồi kìa.”

Kiều Nam Gia: “Con không……”

“Con xem, dạo này ngày nào con cũng ở trong nhà chơi điện thoại, đến cửa cũng không ra.”

Kiều Nam Gia: “Nhưng……”

“Muộn thế này rồi con vẫn còn chơi điện thoại, con định bao giờ đi ngủ hả?”

Kiều Nam Gia: “Bây giờ mới……”

Mẹ Kiều mạnh mẽ ngắt lời Kiều Nam Gia: “Ngủ!”

“…… Vâng!”

Hôm sau.

Sáng sớm, Kiều Nam Gia cùng ba mẹ dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị quà cáp rồi đi về quê. Nhà Kiều Nam Gia ở trên tỉnh, quê thì ở dưới huyện, đường đi cũng không xa, ngồi xe khách nửa ngày là tới nơi rồi.

Ba Kiều mẹ Kiều chính là thanh mai trúc mã từ nhỏ, quan hệ giữa hai nhà vô cùng thân thiết nên từ trước đến nay cả hai chưa từng rối rắm vấn đề phải về nhà ai ăn Tết.

Kiều Nam Gia vừa về đến quê đã được mọi người nhiệt tình tiếp đón. Mọi người vừa hỏi thăm Kiều Nam Gia đi đường có mệt không, vừa mạnh mẽ nhét đầy đủ các loại kẹo: kẹo sữa, kẹo cứng, kẹo mềm, kẹo đậu phộng vào trong túi Kiều Nam Gia, lại còn nhét thêm cả một cái kẹo mut vào mồm cô nữa chứ!

Có vài ông bà ngồi đó cứ gọi cháu gái liên tục, gọi đến nỗi làm Kiều Nam Gia luống cuống tay chân, đau hết cả đầu không nhớ nổi ai gọi mình. Đợi cô dì chú bác đến đủ thì cả nhà mới bắt đầu ăn cơm Tết.

Ba Kiều vô cùng hãnh diện khoe cách dạy con với các anh chị em đang rầu thúi ruột vì con cái nghịch ngợm của mình. Ông nói liên hồi làm mấy người anh chị em của mình nghe đến phát mê.

Mẹ Kiều trợn trắng mắt, lười không thèm vạch trần ông, ngồi một bên cắn hạt dưa.

Kiều Nam Gia bị nhóm anh chị em lôi kéo tới phòng ngủ. Vào trong phòng, mấy người bọn họ lướt Douyin*, chơi game. Chỉ có Kiều Nam Gia như bị lạc loài, nghe không hiểu bọn họ đang nói gì làm gì.

*Douyin: một app để đăng tải và xem các video ngắn

Thành tích học của chị họ Kiều Nam Gia không tốt nhưng rất thích đu trend, vô cùng thời thượng. Cô bé cười nhạo Kiều Nam Gia là một con mọt sách, đọc sách nhiều đến đơ người rồi. Cô bé này bị người nhà chiều hư rồi, Kiều Nam Gia cười cười, không so đo cùng chị họ mình.

Chị họ Kiều Nam Gia lại hỏi: “Kỳ thi năm nay chị định thi vào trường Nhất Trung. Bách Nhiên có ở cùng lớp với em không?”

Kiều Nam Gia lắc đầu: “Không cùng lớp.”

“Em giúp chị xin QQ của cậu ấy đi.”

Kiều Nam Gia lắc đầu: “Em không quen.”

“Em không đi chào một tiếng thì làm sao mà quen được người ta?”

Đối mặt với cô chị họ xấu tính đối diện, Kiều Nam Gia vô cùng tốt tính cười cười: “Nếu chị thi đỗ vào trường thì em có thể tự đi hỏi. Chứ để em hỏi thì em ngại lắm.”

“…… Xí. Không quen chứ gì, chị tìm người khác.”

Nghe thấy hai người nói vậy, mấy anh chị em xung quanh bắt đầu nói cô chị họ xấu tính kia, bảo cô bé nói ít đi đọc sách nhiều hơn. Lúc này cô bé mới bĩu môi không nói tiếp nữa. Kiều Nam Gia thấy cô bé ngồi một chỗ xem video thì đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ uống nước.

Mấy người lớn còn đang ngồi ở bên ngoài bàn về cách dạy con. Lúc Kiều Nam Gia đi ngang qua thì bị bác cả giữ lại. Bác cả cười cười từ từ hỏi: “Gia Gia à, cháu có thể chia sẻ một chút kinh nghiệm học tập của cháu không? Năm nay Phỉ Phỉ nhà bác cũng định thi Nhất Trung đó!”

Kiều Nam Gia cầm ly nước, cười tủm tỉm nói: “Có được mục tiêu này là rất tốt. Nhưng cháu thấy Phỉ Phỉ vẫn làm hơi ít đề ôn tập, lúc nãy ở trong phòng chị ấy vẫn ngồi chơi điện thoại lướt xem video. Lúc cháu học lớp 8 lúc nào cũng phải vùi đầu vào học.”

“Nhưng tính tự giác của con bé quá kém. Làm sao bây giờ hả cháu?” Bác cả phát sầu.

“Nếu vậy thì bác có thể để chị ấy đến các lớp học thêm, vào đó có thể bổ trợ thêm kiến thức. Thêm vào đó chị cũng nên làm nhiều đề ôn tập hơn.”

“Cháu có bộ đề nào hay không? Đề cử cho bác?” Bác cả hỏi.

“Thế để khi nào cháu về cháu sẽ tìm lại những đề ngày trước cháu làm. Tìm xong cháu sẽ gửi chuyển phát nhanh đến nhà bác ạ!”

Lời vừa nói ra thì mấy người lớn ngồi xung quanh khen ngợi Kiều Nam Gia, đặc biệt là bác cả, ông khen không dứt miệng. Bác cả vô cùng cảm động vì Kiều Nam Gia tự nguyện dành nhiều thời gian như vậy để giúp đỡ con mình.

Ba Kiều vui tươi hớn hở gật đầu: “Chả thế nữa, còn phải xem là ai sinh con bé ra nữa chứ!”

Kiều Nam Gia bình tĩnh uống ly nước, yên lặng làm ngư ông đắc lợi.

Buổi tối cô nằm ngủ với chị họ của mình. Chị họ đang nhỏ giọng gửi voice chat cho bạn trai, Kiều Nam Gia bị làm ồn không ngủ được, lại mở tin nhắn trong Weibo ra.

Nửa giờ trước cô có chúc nam thần ngủ ngon, nhưng “Mộc Bạch Phiền” chưa trả lời.

Kiều Nam Gia không ngủ được, nghiêng người gửi tin nhắn cho cậu.

Nam Gia Có Cá: Tớ đang về quê nè! Cậu đang ở nhà ăn Tết hả? Ngày mai nhà tớ sẽ ra ngoài đốt pháo bông chơi, tớ thích lắm, pháo vô cùng đẹp luôn!

Kiều Nam Gia gõ dòng tin nhắn như những lời lầm bầm, cô còn cho rằng đối phương sẽ không trả lời.

Không ngờ.

Hai giây sau, cậu trả lời. Câu trả lời của cậu vô cùng đơn giản, lại có chút cứng nhắc, lạnh lùng.

Mộc Bạch Phiền: Tôi ăn Tết một mình.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!